Trang

Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

CV số 53 Tâm sự của người cao tuổi ': Sự đời & chìa khỏa để giữ được niềm vui


 Sự đời





Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng

 dám 
nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chỉ có hiểu đời thì mới sống thanh 
thản, sống thoải mái. 
Qua một ngày mất một ngày
Qua một ngày vui một ngày
Vui một ngày lãi một ngày
Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời 
người,
 niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, 
mình
 phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan trọng là 
ở tâm trạng.
Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng quá coi trọng
 đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ 
ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có 
người cần giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng
 tiền mua được sức khỏe và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua? 
Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ ! 
Người khôn biết kiếm tiền, biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm
 tôi tớ cho nó.
“Quãng đời còn lại càng ngắn thì càng phải làm cho nó phong phú”. 
Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư 
khổ hạnh”, hãy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc,
cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sông, hưởng thụ
 những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của tuổi già.
Tiền bạc là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khỏe là 
của mình.
Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn.
Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một chút hỏi vài câu là 
thấy đủ rồi.
Con tiêu tiền cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền con chẳng dễ.
Nhà cha mẹ là nhà con; nhà con không phải là nhà cha mẹ.
Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, 
là niềm vui, không mong báo đáp.
Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.
Ốm đau trông cậy ai? Trông cậy con ư? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con 
có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử). 

Trông vào bạn đời ư? Người ta lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn
 đỡ đần cũng không làm nổi.
Trông cậy vào đồng tiền ư? Chỉ còn cách ấy.
Cái được, người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm,
 nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong cuộc đời 
tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người hiểu đời rất quý trọng và
 biết thưởng thức những gì mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm 
ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.
Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống,
 trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình (tỷ thượng 
bất túc tỷ hạ hữu dư), biết đủ thì lúc nào cũng vui (tri túc thường lạc).
Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt, tự tìm niềm 
vui.
Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm 
vui.
Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công
 việc là coi như có cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm 
là được. Huống hồ nghĩ ra, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. 
Thực ra ghế cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui 
thanh cao.
Quá nửa đời người dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con
 cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm
 bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc nào muốn thì làm, ai nói sao
 mặc kệ vì mình đâu phải sống vì ý thích hay không thích của người khác,
 nên sống thật với mình.
Sống ở trên đời không thể nào vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường
 tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm cho
 khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.
Tuổi già nhưng tâm không già, thế là già mà không già; Tuổi không già
 mà tâm già, thế là không già mà già. Nhưng xử lý một vấn đề thì nên nghe 
già.
Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức. An uống quá thanh đạm 
thì không đủ chất bổ; quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn
 rỗi thì buồn tẻ; quá ồn áo thì khó chịu…. Mọi thứ đều nên “vừa phải”.
Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn, tham uống….)
Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh)
Người khôn phòng bệnh , chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống.
Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới 
khám chữa bệnh…. Tất cả đều là muộn.
Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào
 cách tư duy, tư duy hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi,
 dùng tư duy hướng lợi để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già
 đầy sức sống và sự tự tin, cuộc sống có hương vị; tư duy hướng hại là tư 
duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy se chóng già 
chóng chết.
Chơi là một trong những nhu cầu cơ bản của tuổi già, hãy dùng trái tim 
con trẻ để tìm cho mình một trò chơi ưa thích nhất, trong khi chơi hãy thể 
nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm và
 sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần
 hoàn lành mạnh.
“Hoàn toàn khỏe mạnh”, đó là nói thân thể khỏe mạnh, tâm lý khỏe mạnh 
và đạo đức khỏe mạnh. Tâm lý khỏe mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, 
biết giao thiệp;  đạo đức khỏe mạnh là có tình thương yêu, sẵn lòng giúp 
người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu.
Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, 
nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong hoạt 
động xã hội, thể hiện giá trị của mình, đó là cuộc sống lành mạnh.
Cuộc sống tuổi già nên đa tầng đa nguyên, nhiều màu sắc, có một hai bạn 
tốt thì chua đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình bạn làm đẹp thêm cuộc 
sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.
Con người ta chịu đựng, hóa giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào 
chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất. Quan trọng là khi đau buồn
 bạn chọn cách sống thế nào.
Tại sao khi về già người ta hay hoài cựu (hay nhớ chuyện xa xưa)? Đến 
những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp. Vinh 
quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân cuối. Tâm linh 
cần trong lành, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tim lại những tình
 cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những 
ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện vui thời trai trẻ. Có như 
vậy mới tìm lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quý trọng và được
 đắm mình trong những tình cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già

Nếu bạn đã cố hết sức mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì
 mặc kệ nó! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được. Quả 
ngắt vội không bao giờ ngọt.
Sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi 
thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm 
và cuối cùng đặt cho mình một dấu châm hết thật tròn./.
Chu Dung Cơ (TQ)

* Tâm sự :Chìa khóa để giữ được niềm vui




Hai người đàn ông dừng chân mua báo ở một quầy bán báo, người bạn mua
 xong rất lịch sự nói lời “cám ơn” nhưng người chủ quầy báo thì ngược lại, 
mặt lạnh như tiền, một tiếng cũng không mở miệng.
Hai người rời quầy báo tiếp tục đi về phía trước,  anh kia hỏi bạn: “ông chủ 
đó thái độ kỳ quáy quá phải không ông”?
Anh bạn nói “tính nết ông ấy như vậy mà”.
Người kia lại hỏi tiếp “như vậy, tại sao bạn lại đối xử tử tế với ông ta thế”?
Người bạn trả lời: “tại sao tôi phải để ông ta quyết định hành vi của tôi nhỉ”?
Một người biết nắm chắt chìa khóa niềm vui của mình, thì người đó không 
đợi chờ người khác làm cho mình vui, hoặc bắt ta phải buồn, mà ngược lại 
mình còn có khả năng đem niềm vui đến cho người khác. Trong tâm của 
mỗi người đều có “chìa khóa của niềm vui”, nhưng chúng ta lại không biết
 nắm giữ mà đem giao cho người khác quản lí, điều khiển hành vi của ta.
Một người phụ nữ thường than phiền trách móc : “tôi sống rất buồn khổ, vì 
chồng tôi thường vắng nhà!”, cô ta đã đem chìa khóa niềm vui của mình đặt 
vào tay chồng, mặc cho người chồng quyết định sự vui buồn của mình.
Một người mẹ khác thì nói “con trai tôi không biết nghe lời, làm cho tôi thường
 xuyên nổi giận!”, bà đã trao chìa khóa vui của mình vào tay con trai.
Một vị trung niên làm việc cho một công ty thở dài nói “ công ty không thăng 
chức cho tôi, làm tinh thần tôi giảm sút,...!” anh ta lại đem chìa khóa niềm vui 
của cuộc đời mình nhét vào tay ông chủ.
Bà cụ kia than thở “con dâu tôi không hiếu thuận, cuộc đời tôi sao mà khổ!”.
Một thanh niên trẻ từ tiệm sách bước ra la lên “thái độ phục vụ của ông chủ 
đó thật đáng ghét, ...”
Những người này đều có một quyết định giống nhau, đó là để người khác đến
 khống chế tâm tình của mình. Lúc chúng ta cho phép ngừơi khác điều khiển
 và khống chế tinh thần chúng ta, chúng ta có cảm giác như mình là người
 bị hại, đối với tình huống hiện tại không có phương pháp nào khác nên trách
 móc và căm giận trở thành chọn lựa duy nhất của chúng ta.
Chúng ta bắt đầu trách móc người khác đồng thời chúng ta cũng truyền tải 
một yêu cầu là “tôi khổ như vậy là do anh/ chị/con ...và anh/ chị/con... phải 
chịu trách nhiệm về nổi khổ này”! Lúc đó chúng ta đem trách nhiệm trọng 
đại phó thác cho những người xung quanh và yêu cầu họ phải làm cho chúng
 ta vui. Chúng ta dường như thừa nhận mình không có khả năng tự chủ lấy 
mình, mà chỉ có thể nhờ người nào đó xếp đặt và chi phối mình.
Nhưng, một người biết nắm chắt chìa khóa niềm vui của mình thì người 
đó không đợi chờ người khác làm cho mình vui mà ngược lại mình còn có 
khả năng đem niềm vui đến cho người khác. Tinh thần người đó ổn định, biết
 chịu trách nhiệm về chính mình không đỗ lổi cho người khác; biết làm chủ 
cảm xúc và biết tạo cũng như giữ được niềm vui cho chính mình, như thế thì 
trong cuộc sống và công việc hằng ngày người đó sẽ thảnh thơi vui vẻ không 
bị áp lực từ người khác.
Chìa khóa của bạn ở đâu rồi? Đang nằm trong tay người khác phải không?
 Hãy nhanh lên mà lấy lại bạn nhé!!!
Chúc mọi người đều giữ được niềm vui.
  Đặng ngọc Hướng ST chuyển về Từ Blog bạn thân NHN Thành phố VT
   ngày 17-5-2013

Không có nhận xét nào

CV số 52 Nước mắt người Mẹ bị ngược đãi


Nước mắt người mẹ bị con trai ngược đãi




Bà Nga đăm đăm nhìn về ngôi nhà đã bị vợ chồng con trai chiếm, nước mắt
 giàn giụa trên đôi gò má xương xẩu. Bà khóc vì đạo lý ở đời đảo lộn, tình máu
 mủ bị lấp vùi chỉ vì lòng tham...Bà từng là chủ cửa hàng bán xe máy, xe đạp ở 
TP Mỹ Tho (Tiền Giang), có một gia đình khá giả, êm ấm. Mọi việc chỉ bắt đầu 
từ năm 2004 khi bà phải lên TP HCM điều trị căn bệnh tim quái ác dài ngày. 
Đi chữa bệnh, bà giao lại việc kinh doanh cửa hàng cho vợ chồng con trai đầu.
Việc buôn bán thường xuyên cần đến vốn nên người con đầu đã đề nghị bà 
chuyển quyền sở hữu nhà, sang tên cửa hàng để tiện thế chấp vay tiền ngân
 hàng làm ăn. Nghĩ chỉ cho con đứng tên tạm, bà không một chút mảy may 
nghi ngờ. Trước khi viết giấy tặng cho để hợp thức hóa, bà còn dặn: “Sau này
 má mất đi thì căn nhà là đồng sở hữu của ba anh em con, không đứa nào
 được bán, để làm nhà thờ gia tộc nghe chưa”.
Vợ chồng người con đầu tỏ ra ngoan ngoãn vâng lời. Nhưng ngay sau khi 
sang tên, họ đã thế chấp nhà vay tiền tiêu xài riêng. Năm 2007, sợ ngân hàng
 phát mại nhà, bà Nga phải đi vay tiền bên ngoài trả nợ để chuộc lại giấy tờ
 nhà rồi nhờ người cất giữ.
Bị quản lý giấy tờ, con dâu bắt đầu xúi chồng chửi rủa, đay nghiến, thậm chí 
đánh bà mỗi khi trong nhà xảy ra xung đột. Cắn răng chịu mãi không thấu, bà 
Nga phải tố giác ra chính quyền. Trưởng khu phố đã rất nhiều lần mời vợ 
chồng người con đến thuyết phục, khuyên giải. Lần nào họ cũng cam kết,
 cũng hứa không ngược đãi bà nữa nhưng sau đó họ lại tái phạm. Đã hơn
 một lần công an phường phải xử phạt hành chính vợ chồng người con về 
hành vi ngược đãi mẹ và đánh người gây thương tích, gây rối trật tự công cộng.
Sống chung một mái nhà, những bữa cơm của bà Nga chan đầy nước mắt. 
Có lần bà vừa đưa chén cơm lên miệng, con dâu đã ụp ngay nồi cơm xuống 
đất. Bà cự nự thì đứa con trai bất hiếu bênh vợ ấn bà vào tường đánh tới tấp 
khiến bà phải vào bệnh viện.
Sự xúc phạm, hành hạ bà của vợ chồng người con bất hiếu này ngày càng
 kín đáo, tinh vi nhưng bà vẫn bặm môi chịu đựng. Bà vẫn mong đó chỉ là 
phút dại dột của đứa con hay nghe lời vợ, những mong gia đình sẽ lại hòa
 thuận, êm ấm nhưng tất cả đều vô vọng. Sau đó, họ tuyên bố đuổi bà ra 
khỏi nhà vì cho rằng bà không còn là chủ ngôi nhà nữa.
Cùng với ý đồ chiếm nhà, ngược đãi, họ còn đứng ra thu tiền của 102 hợp
 đồng mà khách mua hàng trả góp của bà Nga trước kia. Ngoài ra, trong 
vòng một tháng, từ tháng 6 đến tháng 7/2007, họ còn bán nhiều xe máy, xe
 đạp rồi lấy tiền bỏ túi riêng.
Công an tỉnh Tiền Giang đã xác nhận việc chiếm đoạt tiền này sau khi xác 
minh theo đơn tố cáo của bà Nga nhưng lại không khởi tố vì cho rằng đây chỉ là 
tranh chấp trong nội bộ gia đình.
Bà Nga cắn răng, nuốt nước mắt đâm đơn kiện vợ chồng đứa con để đòi lại 
nhà và tiền. Bà biết rằng bước chân tới cổng tòa thì tình máu mủ đã hết nhưng 
không còn cách nào khác. Trong phiên xử sơ thẩm mới đây, bà được TAND
 Mỹ Tho tuyên buộc vợ chồng người con trả lại tiền nhưng ngôi nhà thì không 
còn thuộc sở hữu của bà nữa bởi trên giấy tờ, bà Nga đã tự nguyện viết giấy
 tặng cho.
Rời phòng xử, vợ chồng đứa con ấy cười nói vui vẻ rồi bước thật nhanh, 
không thèm nhìn mặt người mẹ một lần. “Đạo lý trên đời ở đâu?”, bà ôm 
mặt hét lên như thế sau phiên xử. Rồi bà lầm lũi trở về ngôi nhà mà chẳng 
ai dám chắc sau phiên tòa này vợ chồng người con có còn cho bà ở nữa hay 
không. Trong suốt quá trình tố tụng, họ vẫn cố tỏ vẻ tử tế cho bà ở trong nhà. Nhưng mỗi lần nhậu say, họ lại quậy, lại đuổi bà bất kể đêm hay ngày, mưa hay gió.
Dẫu biết “bút sa gà chết” nhưng bà Nga vẫn gạt nước mắt “Tôi sẽ kháng cáo 
tới cùng”. Trong suy nghĩ của người mẹ già khắc khổ ấy luôn đau đáu một
 nỗi lo là cảnh đứng đường khi người con đã tuyên bố “sẽ đuổi hẳn”...
Chủ tịch Hội Liên hiệp Phụ nữ Mỹ Tho từng có công văn gửi các ngành 
công an, VKSND, TAND: “Hội phụ nữ nhận thấy vụ việc có tính chất nghiêm
 trọng. Mức độ hành vi hành hạ, ngược đãi của con trai đối với bà Nga có
 biểu hiện vi phạm pháp luật hình sự. Mặc dù các ban ngành, đoàn thể 
can thiệp và UBND phường đã ra quyết định xử phạt hành chính nhưng tình
 trạng này vẫn xảy ra... Hội Phụ nữ thành phố Mỹ Tho đề nghị lãnh đạo các 
ngành xem xét điều tra, đưa vụ việc giải quyết trước pháp luật”.
(Theo Pháp Luật TP HCM)
* SUY NGẪM : MỖI NGƯỜI CẦN HẾT SỨC THỰC THẬN TRỌNG CẢNH GIÁC NHỮNG VẤN ĐỀ CÓ
LIÊN QUAN ĐẾN DI CHÚC  VỀ TÀI SÁN  KỀ THỪA !!!
 (HHD )  chuyển về ngày 16-5-2013

ST số 51 '' Ước gì không còn bắn giết nhau vì biên giới lãnh thổ.!!! ''