Trang

Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

ST số : 61 - Ba bức thư Tình và bài viêt " DỪNG ! + ANH ! '' của NT


Nội dung chia sẻ :

1) Thư của cô bồ nhi gửi bà vợ của người Tình .

2) Thư của bà Vợ gửi cô bồ Nhí của Chồng

3) Thư của ông Chồng gửi Vợ và bồ Nhí

4 )DỪNG ! bài viết của NT.
5) ANH ! Bài viết của NT.
6) Tâm sự & chia sẻ của người ST.

--= BA BỨC THƯ TÌNH =--


1, Thư bồ Nhí gửi bà Vợ

Thưa bà,

Dù chúng ta có vô cùng xung khắc, chúng ta vẫn phải nhất trí một điểm: chồng bà là đàn ông. Mà đàn ông thì sao? Ðàn ông thì ham thích nhiều thứ. Ham thích đến mãnh liệt. Và, bà đừng dấu em, bà hãy công nhận rằng, phụ nữ chúng ta yêu đàn ông vì họ ham thích và biết cách thực hiện nó (chúng ta cũng ham thích nhưng thực hiện chủ yếu bằng cách mua nó). Ông thì thích máy móc, ông thi thích kiến trúc, ông thích vật lý và hóa học, ông dại hơn một chút thích thơ văn. Toàn những ham thích có lợi cho xã hội.
Nhưng đàn ông không chỉ ham thích một thứ. Nếu gà chỉ thích giun, bò chỉ thích cỏ tươi hay thỏ chỉ thích củ cải thì đàn ông lại thích đa dạng. Chuyện ấy trong đá bóng, trong ẩm thực, trong bia bọt không sao, nhưng trong vấn đề phụ nữ, tính đa dạng của nó làm cuộc sống thêm rắc rối.

Bà thân mến,

Em tin rằng, bà có rất nhiều ưu điểm. Sở dĩ em quen với ông là do ông ấy thông minh (chứ không phải chỉ có tiền như thiên hạ vẫn đồn). Và, một người thông minh không khi nào chọn vợ quá kém. Thậm chí, bà không quá kém, bà còn rất nổi bật ở nhiều phương diện.
Theo như ông tiết lộ một cách đầy thành kính, bà nấu ăn ngon, bà rửa bát sạch, bà lau nhà bóng và bà đi chợ rẻ. Bà còn đối xử tốt với chó, mèo,... Em xin thú thực, tất cả các phương diện đó, em đều thua bà. Khi em nấu món canh, ai cũng nghĩ là món xào. Khi em rửa bát, tốt nhất lúc dùng nên rửa lại. Khi em lau nhà hay quét nhà, em để cái đống rác chỗ nọ chỗ kia. Chợ duy nhất em đi là chợ mỹ phẩm. Còn chó mèo, em chỉ nuôi chúng trong tranh.
Nhưng ông vẫn thích em. Tiện đây xin tiết lộ : thời gian thích không hề ngắn , cường độ thích không hề yếu và chi phí thích không hề thấp. Bà kinh ngạc. Bà không tin ư? Bà nhớ rõ ông vẫn về nhà, vẫn ăn cơm tối, vẫn lịch sự với bà v.v ... Bà cảm giác chả có khe hở nào để em lọt vô cái pháo đài do bà xây dựng, canh gác và tuần tra.

Bà nhầm.

Em xin phép không đi vào chi tiết. Em chỉ nói một cách văn học rằng, không có gì ngăn cản được con tim. Nhất là một con tim già lao về một con tim trẻ. Như trên đã nói, em thua bà về một tỷ thứ. Ðúng một tỷ thứ, chả bớt phần nào. Nhưng, em lại hơn bà hai mấy tỷ.
Bà sẽ gầm lên. Bà sẽ quát: hơn ở chỗ nào?
Thưa bà, những thứ em hơn lại vô cùng vớ vẩn. Em thành thật tin thế. Nhưng đàn ông, tiếc thay, lại không tin.

Em biết chớp chớp mắt. Em biết ngồi gần ông mà lại vẹo người. Em biết đánh vào lưng ông, hay đánh ở chỗ thấp hơn, vừa đánh vừa cong môi nhìn đi chỗ khác. Em biết hét lên khi thấy con sâu và ù té chạy khi gặp con thằn lằn.

Cái gì em cũng ngạc nhiên và nhờ ông giải thích. Em tin ông là vô địch về trí thức, về thể thao, và luôn thể hiện lòng tin ấy ra mồm. Mỗi lời nói của ông, với em, đều là chân lý. Em khâm phục khi ông uống bia. Em kiêu hãnh lúc ông châm thuốc lá. Em ngồi nép mình khi ông tụ tập. Em lo lắng nhưng chẳng bao giờ tra hỏi lúc ông đi khuya. Và, quan trọng nhất, thưa bà, da em trắng, eo em nhỏ, môi em đỏ và chân em chả khác chân dài. Em mặc váy hồng, em thắt nơ xanh và em dùng dầu thơm của Pháp. Nước Pháp, chắc bà cũng biết, vô địch về các loại dầu thơm.
Khi ở bên ông, em không ngốc và không tham lam như các phim truyền hình quay vội vàng mà bà vẫn xem đâu ạ. Chúng em không hề bàn về tiền bạc. Hai người đều mơ tới ánh trăng, tới những khát vọng chưa thực hiện và đều thích nhìn sao trên trời. Hai người có thể xung đột vì một bài thơ, giận dỗi vì một bức tranh và bỏ ra về vì một bông hoa bày không đúng cách (trong khi ông và bà giận dỗi vì một mâm cơm, cãi nhau vì hoá đơn tiền điện và ra khòi nhà vì chậu quần áo chưa phơi).


Thưa bà,

Ðấy, em tới ông, ông tới em là như thế đấy. Nó thanh cao thì em không dám nói, nhưng nó cũng chẳng phàm tục như sách vụ án viết đâu. Em xin bà hãy mừng vì điều đó.
Tuy ông phạm tội nhưng tội ấy còn sang. Bà hãy tự an ủi như thế. Tại sao em viết thư này? Tại vì em xin trả lại ông cho bà. Chúng em nhất trí cái gì đẹp thì phải ngắn và chúng em đã ngắn đủ dài. Toàn bộ sự tinh tế của tình yêu nằm ở chỗ này, và bà không biết được.
Xin bà hãy dang tay đón ông về. Em lấy danh dự thề rắng, ông không sứt mẻ quá nhiều, đơn giản vì ông có còn nhiều đâu mà sứt mẻ. bà hãy coi ông như vừa sau chuyến du lịch mạo hiểm trở lại nhà. Cần chở che và sẵn sàng che chở.


Em đi đây. Cuộc sống là khám phá và em thích khám phá nhiều nơi. Bà đừng trách em. Bà cũng đừng tự trách mình. Khi em bằng tuổi bà, em cũng chả hơn gì bà đâu.


Chúc bà vui khoẻ.


------------------------------------------

Ba bức thư tình 
 2, Thư của bà Vợ gửi cô bồ Nhí của Chồng.
Thưa cô,

Tôi đã đọc thư của cô một cách bình tĩnh. Đúng như cô đã nói, ở tuổi tôi và ở địa vị của tôi, sự bình tĩnh luôn luôn có thừa.
Này cô, việc chồng có bồ nhí khiến tôi ngạc nhiên. Đó là cảm giác đầu tiên, và thành thật với cô, nó hơn cả cảm giác căm phẫn.
Vì sao vậy?
Thưa cô, vì tôi tin chắc rằng lão (hãy gọi sự vật với đúng tên và đúng tuổi của chúng cô nhỉ) đã đuối sức rồi, nói một cách chắc chắn, một cách không có gì phải bàn cãi cả.
Khi viết thư cho tôi, cô có vẻ tự đắc pha chút hả hê. Cô cảm thấy mình giật được từ tay bà khác một mỏ vàng, và mình có những phẩm chất rất khác thường nên mới gặp may như thế.
Cô nhầm thảm hại quá, cô ơi!
Quả thật lão là một cái mỏ. Hay nói chính xác hơn, đã từng là mỏ. Điều ấy cách đây ba mươi năm về trước, cả thành phố đều phải công nhận chứ đâu cần phải một cô gái có trí tuệ siêu việt gì.

Nhưng trên, trong và dưới cái mỏ ấy, tôi đã đào, đã cuốc, đã đẽo, đã nổ mìn, khai thác rầm rộ, quy mô mấy chục năm.
Và giờ đây, mỏ chỉ còn khung, còn lai sự hoang tàn. Chỉ có đôi mắt ngốc của cô, chỉ có cặp môi dại của cô và chỉ có tí não khờ của cô mới không nhận ra điều đó.
Cô vớ được lão, khi tôi trong một chừng mực nào đó, đã mặc cho lão tự do. Cho lão có cảm giác sổng chuồng. Đàn ông sống bằng ảo tưởng cô ạ, và nuôi dưỡng cái ảo tưởng đó một cách khéo léo là nhiệm vụ của phụ nữ chúng ta.


Tôi không vui gì khi lão có bồ. Nhưng chớ nói rằng tôi quá hoảng sợ vì điều đó. Tôi quá hiểu đứa khác sẽ được bao nhiêu trong khi mình đã vớ bao nhiêu. Phần của cô, hỡi ôi, thật là thảm hại.
Cô khéo là ngây thơ và nhí nhảnh. Cô té xỉu khi gặp thằn lằn và ngã lăn ra khi gặp tắc kè. Dạ thưa cô, khi bằng tuổi cô, tôi cũng ngây thơ như thế. Nhưng lúc này, gặp hai của đấy, tôi chỉ đập một cái cho bẹp dí là xong.

Rồi cô khoe là cô biết chợp mắt, biết ngả đầu và biết cười he hé nghiêng nghiêng. Ôi dào, những trò đó ngày xưa tôi làm mãi. Và bây giờ vẫn có thể làm, thậm chí còn làm hay hơn cô ấy chứ. Nhưng vì mục đích gì, gặt hái gì khi mọi thứ đã no nê? Cô nhìn lão trong quán cà phê hạng sang. Trong com-lê và cà vạt đắt tiền. Còn tôi có khá nhiều dịp (nhiều hơn cả cần thiết) nhìn lão trong quần đùi rộng, trong áo may ô chả hiểu là màu gì.
Và tôi cam đoan rằng, cái tôi nhìn mới là cái thật. Cái cô nhìn là giả. Cô thừa biết thế, chẳng qua cô đang tự dối mình. Cô chê tôi chỉ biết rửa bát, nấu cơm. Cô thương tôi vì tôi chỉ chăm chăm lo cái nhà sạch bóng. Nhưng tôi lại thích vậy. Vì đấy là nhà tôi và lão chỉ có nửa phần. Còn lão có bóng hay không, có sạch hay không, lão phải tự lo. Tôi còn bận lo cho bản thân mình.

Tôi không chúi mũi vô bếp như cô tưởng và như lão tưởng chút nào. Tôi say mê đánh bài. Tôi nghiện làm đầu và giũa móng tay. Tôi ham thích "tám" và hăng hái đi chùa. Tôi khoác áo lụa mỡ gà, khoác vòng cẩm thạch và tôi sắm đủ cho mình (bằng tiền lão, dĩ nhiên!).
Còn việc cô ngắm trăng cùng chàng, đọc thơ cùng chàng hay đốt nến cùng chàng thì xin cô hãy cứ tự nhiên. Những thứ vớ vẩn và phù du đó ngày xưa tôi cũng nghĩ là ghê gớm lăm. Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra chúng suốt đời loanh quanh như thế, và chả có lợi ích gì. Chúng chỉ như hạt tiêu rắc vô bát phở, không hề bổ béo, chỉ khiến nó dậy mùi. Mà mùi thì tôi đã chán. Chán không phải do tâm hồn tôi cằn cỗi, mà là do đã quá đủ rồi!

Cuối thư cô cho biết đã chuồn ra khỏi lão, hoặc lão đã chuồn ra khỏi cô. Tôi chả hiểu ai thoát được ai. Nhưng chắc chắn là tôi suýt thoát. Tiếc quá. Giá mà lão đi với cô, giá như lão ảo tưởng về sức mình thì tôi đã có cơ hội tuyệt vời để lại được tung tăng.

Tôi tin chắc mình tung tăng chả khi nào muộn, khi mình kiêu hãnh, mình không nghèo khó và mình có sự mặn mà. Những thứ đó cô còn lâu mới đạt tới, cô bé đáng thương ơi!
Cô yên tâm. Tôi sẽ đón lão về. cáo chết còn quay đầu về núi, trong khi lão chả phải là cáo, lão là người. Tôi cũng chả giày vò, chả đay nghiến chi đâu. Tôi không phải hàng tôm hàng cá. Tôi chỉ cười khẩy mà thôi. Một nụ cười mà đã làm lão nhớ đến cả chục năm.


Chúc cô may mắn trên con đường chinh phục các lão khác. Thế gian chả thiếu ông già. Cô cứ việc xông lên.


Chào cô.


------------------------------------------

Ba bức thư tình
  3) Thư của ông Chồng gửi Vợ và bồ Nhí
Hai bà thân mến!

Tôi đã đọc thư của bà nọ gửi cho bà kia. Tại sao tôi đọc được ư? Tại vì khi các bà cả đời theo dõi tôi, rình rập tôi, chả lẽ không có phút nào tôi theo dõi lại.
Đọc xong hai bức thư, tôi hơi buồn. Dù cố tỏ ra lịch sự, để xứng đáng với bản thân mình và xứng đáng với tôi, nhưng các bà vẫn vênh váo và công kích lẫn nhau. Bà nọ coi thường bà kia, cho bà kia là nạn nhân của mình.:o: :o: :o:

Thưa các bà.

Có một điều chắc chắn hai bà không chịu hiểu: chính tôi mới là nạn nhân của hai bà. Cả thể giới biết điều đó. Cả nhân loại tiến bộ lên án điều đó.
Ai, nếu không phải hai bà, chỉ sau mười mấy năm, đã biến một chàng trai khỏe mạnh, đầy nhiệt tình, đầy sức sống như tôi thành một ông tuy chưa già (còn lâu tôi mới già) nhưng gầy yếu, còm nhom, sợ sệt?

Ai, nếu không phải hai bà, có lúc từng người một, ngày đêm tra khảo tôi, ép uổng tôi, vùi dập tôi?

Trong công cuộc tàn phá đời tôi, hai bà có rất nhiều điểm chung: cùng nấu ăn dở, cùng mua cho tôi những chai bia dở và cùng bắt tôi đi coi những bộ phim dở.
Nhưng hai bà, mỗi người đều có những đặc điểm riêng. ghê rợn. Bà đầu tiên thích xuất hiện trong nhà với bộ đồ nhàu nát, với tóc rối bù cùng với đôi dép chiếc nọ chiếc kia. Bà sau này xuất hiện nơi công cộng với quần soóc chật căng, với áo thủng ở lưng cùng với mắt xanh viền đỏ. Cả hai thứ ấy đều giết tôi, đều nện tôi chí tử về mặt tinh thần.

Nếu bà thứ nhất sểnh ra lại chạy tót sang hàng xóm, nghe thiên hạ kể về chồng thiên hạ, sau đó tự khai báo về chồng mình, thì bà thứ hai sểnh mắt ra là phóng thẳng tới quán cà phê, nghe thứ nhạc cả thiên hạ nghe tuy chả đứa nào hiểu được câu nào.

Nếu bà thứ nhất đay nghiến tôi bao giờ về thì bà thứ hai hỏi tôi bao giờ đi. Nếu bà thứ nhất kêu rằng tiền điện, tiền ga đã tăng thì bà thứ hai than son môi và phấn hồng sao không giảm giá. Nếu bà thứ nhất khảo tôi về tiền lương thì bà thứ hai khảo tôi về quà tặng. Cả hai bà, trong một phạm vi nào đó, đều lái tôi và đối xử với tôi như thể tôi là giám đốc nhà băng.

Cho nên không lạ gì, cho tới tận phút này, nhiều lúc tôi ngạc nhiên là mình còn sống. Hoặc mình chưa ngồi trên chiếc xe lăn. Nhưng tôi cảm thấy rất rõ ràng, cái giờ phút đó cũng chả còn xa nữa.
Đọc tới đây, chắc hai bà sẽ hỏi: Khổ như vậy sao ông (bà thứ nhất gọi ông) và sao anh (bà thứ hai kêu anh) vẫn đèo bồng?

Khổ quá. Câu hỏi đó, chính tôi cũng thường tự hỏi mình. Và tôi cũng mang ra hỏi bạn bè tôi, tức mấy gã đàn ông khác. Số phận của chúng cũng chả hơn gì. Và bọn tôi đành kết luận thế này: cái kiếp đàn ông nó thế!

Nhân đây cũng nói luôn, kiếp đàn ông thật ra là kiếp vô cũng khổ cực. Nhiều khi chả khác nào con ngựa, con trâu (chẳng hề được như con dê mà dân gian vẫn nói).
Đàn ông sinh ra là để đàn bà lợi dụng, bóc lột (đôi khi bóc lột còn thô bạo hơn cả cướp bóc), đè nén và hành hạ. Đàn ông sinh ra là để đàn bà sai đi mua đồ, sai lái xe, sai trả tiền, sai đón con, sai luôn cả việc...đi ngủ.

Trong cái bể khổ mênh mông, bao la đó, sự khổ vì bồ nhí cũng chả nổi bật bao nhiêu. Nó chỉ được gom chung vào nỗi khổ vì các bà. Đã là các bà thì một bà, hai bà hoặc ba bà cũng thế thôi!

Hai bà thân mến,

Giờ đây tôi đã tỉnh ra rồi. Tôi xin hai bà tha cho. Tôi không còn sức nữa.
Kể từ giờ phút này tôi là một gã trai vô hại. Từ bỏ mọi mưu mô. Tôi ăn cơm nhà, tôi ngủ giường nhà. Tôi nuôi một vài con chim, mua vài hòn non bộ, sắm mấy giò phong lan. Tôi mở tivi xem tiết mục Thầy thuốc gia đình. Tóm lại, tôi hoàn lương toàn diện.

Hai bà đừng xỉa xói nhau nữa. Đừng so bì nhau nữa. Tôi đã đầu hàng. Tôi đứng giữa hai phe. Tôi xin ngừng bắn.

Bà nào định đi đâu, cứ đi. Bà nào đang ở đâu, cứ ở. Tôi cũng thế. Tôi xin một phút bình yên. Tha cho tôi! 



(Sưu tầm)

Trái tim băng giá xin đừng nhớ ::::::::::: Hận kiếp vô danh đời lãng tử 

 

 *Dừng !

Những người quen của nó đã rất bất ngờ khi biết nó quyết định rời bỏ cái gia đình nhỏ của nó ra đi với hai bàn tay trắng.
Trong khi, nếu ở ngoài nhìn vào, chuyện nhà nó, chả có gì mà ầm ĩ!
Không ầm ĩ mà là âm ĩ những bức phá vì đè nén.
Chuyện tưởng cứ như đùa! 

Đùa là vì, một gia đình hằng năm đều có bằng khen "gia đình văn hóa" do tổ dân phố trao tặng!
Đùa là vì, một gia đình chưa bao giờ có lớn tiếng cãi vã vì xung đột...
Đùa là vì, chồng có một lối sống rất nghiêm túc, không cờ bạc, rượu chè, trai gái...
Đùa là vì, vợ đảm đang, lo làm lo ăn, đầu tắt mặt tối, toàn tâm toàn ý lo tất cả cho chồng con, bao quản hết cả họ hàng hai bên, cùng với những mối quan hệ xã hội...
Đùa là vì, những đứa con được nuôi nấng, ăn học đàng hoàng tới nơi, tới chốn...

Hic... 

Nhưng không đùa, là vì, cái nền móng gia đình đó, không được xây lên bằng tình yêu đúng nghĩa, mà chỉ là cảm xúc nhất thời nên gây ra những chuỗi hệ lụy dai dẳng...
Nhưng không đùa, là vì, những thành viên chính trong đó chung sống với nhau chỉ là để khắc phục cái lỗi lầm mình vướng phải...
Nhưng không đùa, là vì, tổ ấm phải được xây trên tình yêu thương, thông cảm, chia sẻ, chứ không phải là gánh lấy trách nhiệm...
Nhưng không đùa, cho tới ngày, những trách nhiệm, bổn phận, đè nặng lên cái nền móng nhẹ tênh tình yêu thương...
Nhưng không đùa, nên rạn nứt và đổ vỡ là chuyện tất yếu phải đến... 

Chỉ là, tới một thời điểm, nó nhận ra, là nó đã tình nguyện làm nô lệ cho chính cái cảm xúc của mình quá lâu!
Cho đến lúc, cái cảm xúc đó cũng bị kiệt quệ, teo tóp theo những đàn áp đến nghẹt thở, dù vô hình!

Mới đây, có người hỏi nó, thế mày có ân hận không, khi mà bây giờ phải vật vã sống một mình trong điều kiện vật chất eo hẹp và không có những dây mơ rễ má thân thuộc một bên?
Ừ nhỉ?
Nó có ân hận không ta?

Ân hận không, khi mà, tới cái thời điểm nó thất bại với cuộc sống mưu sinh, thì chính những người thân của nó, lại bồi thêm một cú đạp cuối cùng để kết liễu những kỳ vọng tình cảm mà nó dai dẳng đeo đuổi?
Ân hận không, khi mà, chợt nhìn lại, thấy mình như một công cụ để người ta tận dụng không nương tay, không bảo trì, bảo dưỡng?
Ân hận không, khi cả một quá trình sống, nó chưa từng được ưu ái, ban bố một tí gì, về cả vật chất lẫn tinh thần?
Ân hận không, khi trên đôi vai của nó chỉ được chất chồng bởi trách nhiệm và bổn phận?

Phải là con hiếu, phải là vợ hiền, phải là dâu thảo, phải là mẹ đảm đang...
Quá nhiều cái phải sơn phết lên những danh từ mỹ miều được lập trình bởi cái quy ước của khuôn mẫu, để nó, chạy hụt hơi, đuối sức mà không có được một tí quyền lợi nào động viên, tiếp sức?
Ân hận không, khi mà, giờ đây, nó không còn gì để lo lắng, để quan tâm, để phải đôn đáo chạy ngược chạy xuôi chỉ để phục vụ và thỏa mãn cho những cái muốn của người khác? 

Chắc là không... 

Cho dù, nơi nó trú ngụ bây giờ không phải là của nó, ba mẹ không còn là của nó, chồng con, dâu, cháu không còn là của nó, ngay cả tiền bạc, tài sản cũng không còn là của nó?
Nó thênh thang trở về con số không.
Không còn dính mắc gì, dù trong ý nghĩ?
Bởi vì nó biết chắc, tất cả đã giũ bỏ nó như một vật không còn giá trị sử dụng! 
Và nó cũng biết chắc, nó đang là vô dụng với người, vì nó đang dụng cho chính mình!

Tất nhiên, với cái dụng cho chính nó đó, đã nảy sinh ra những cái nhìn ác cảm của người thân, người đời. 
Nó thản nhiên chấp nhận những dè bĩu, chê bai, phê bình, chỉ trích, thậm chỉ đón những hòn đá to tướng ném vào nó không thương tiếc với nụ cười buông bỏ. 
Bởi vì, nó đã sống với mọi người bằng tất cả trái tim và khả năng của nó có.
Bởi vì, nó đã chết với mọi người với cái hết khả năng và trái tim của nó đã bị hết máu vì những tổn thương!
Và bởi vì, nó đã kiệt sức, đã mỏi mệt, đã rã rời, qua một thời gian chạy theo những ảo ảnh!

Nhớ lại câu nói của ông già nó trước khi chết...
Phải thương mình trước con ạ, mới đủ năng lực để thương người... 

Nên... nó xin dừng...

Và nó cũng xin cám ơn những đau khổ, những muộn phiền, những khinh bỉ, những lạnh lùng, những bóc lột, những xúc phạm...
Để nó, nhờ đó, được lớn lên, được trưởng thành... 
Nó sẽ tranh thủ thời điểm bị vất bỏ này, để tự chữa lành vết thương, để trở về với chính nó, để dừng lại những trò chơi tưởng như là lạc thú nhưng được hình thành bằng máu và nước mắt...


Dừng được không ta?


  NT   

 

 * Anh

Bài viết của NT đăng tải trên blog
Anh...
Nhớ cái ngày hôm đó, cái ngày mà em nói với anh... 
Em muốn ly dị...
Những tưởng anh sẽ bàng hoàng, sẽ ngạc nhiên, sẽ bị bất ngờ, nhưng không, anh đã để lại cái chữ ký lên cái tờ giấy em mới viết được có một câu: Đơn xin ly hôn...
Cái chữ ký rạch ròi, rõ nét như một điều đương nhiên...
Như một điều đã được chuẩn bị, chỉ chờ đợi cho đúng thời điểm...

Và em, như bị một cái tát trời giáng! 
Cho dù chính em là kẻ chủ động thốt lên lời chia tay!
Cái cảm giác lúc đó, như có ai thò cái bàn tay nhám nhúa, bóp chặt trái tim em, làm cho nó vỡ vụn, ngừng đập trong đau đớn...

Bây giờ, nhớ lại, cái cảm giác đó lại ùa về, dữ dội và mãnh liệt như mới vừa xảy ra, hôm nay...
Mặc cho cái ngày đó đã trôi qua xa rồi, đủ xa để cho em quên đi, quên đi...
Để em tự vỗ về, an ủi mình, không sao, không sao...
Vậy mà...
Cái nhói lòng vẫn y như cũ...
Sao vậy, ta?

Mà lỗi tại em, anh ha?
Lao vào đời anh như một cơn lốc xoáy, bằng tất cả niềm đam mê cháy bỏng, bằng một ham muốn điên cuồng, em, chính em đã trói đời anh bằng một sợi dây mang tên hôn nhân, và biến hai đứa mình trở thành tù nhân của cái bóng gọi là hạnh phúc...
Mãi mãi là cái bóng vì khi cái bóng đen của thực tại buông trùm, hạnh phúc lại tan đi, mất hút...

Cho đến lúc này, em cũng không thế trách anh một lời nào, vì tất cả đều do em tự nguyện...
Tự nguyện đến để rồi tình nguyện ra đi...

Có một chuyện, cho tới bây giờ, em nghĩ, anh vẫn chưa biết tại sao em lại rời xa anh, anh nhỉ?
Em yêu anh tới như vậy mà, yêu bỏ qua tất cả mọi thứ, bất kể lễ giáo, vượt qua lòng tự trọng của một đứa con gái, yêu bất kể quần thần, theo không anh, chỉ để được hằng ngày ở bên anh, được thở cùng chung với anh một bầu không khí...
Em nghĩ, hơn ai hết, anh biết em yêu anh mà, anh?
Vậy mà, chỉ có một chuyện, chuyện nhỏ thôi, em quyết định, trả lại cho anh cái không gian đã bị ô nhiễm bởi cái lạnh lùng băng giá, mà không biết là do em hay là vì anh?
Chuyện chẳng có gì mà ầm ĩ... 
Sáng hôm đó, mới hơn sáu giờ, hai thằng con của mình chưa rời khỏi nhà để đi học, em thì còn lơ mơ với giấc ngủ không đầy vì suốt cả đêm trằn trọc, anh không biết đâu, từ cái ngày không dưng anh rút cái gối ra ngủ ở phòng khách và không thèm nói với em cái lý do tại sao... 
Còn em, vì tự ái cũng chẳng thèm hỏi...
Thế là, cái quyết định ngủ riêng của anh,  như một khẳng định, rút cái giấy phép cho em thở cùng với anh một bầu không khí...
Và em, từ đó, chưa có một đêm nào tròn giấc, dù ngày nào em cũng quần quật làm việc cho mãi tới một, hai giờ sáng...
Gần ba năm trời, chứ ít sao, anh?
Chen lẫn với cái ngầy ngật của giấc ngủ, em chợt nghe  tiếng động thình thịch của bàn tay vỗ vào da thịt, rất ngạc nhiên, ai làm gì mà sáng sớm đã đấm bóp nhau nhỉ?
Ghé mắt vào cái khe hở cánh cửa phòng ngủ, nhìn ra phòng khách, em thấy con bé giúp việc nhà mình, đang ngồi chồm hổm  bên cạnh cái đầu của anh mà đấm đấm, bóp bóp!
Anh thì nằm sấp, hai tay buông dài, chắc là đôi mắt của anh đang lim dim tận hưởng cái cảm giác đã đời của đôi tay con bé!
Như không còn điều khiển được chính mình, tay em tự nhiên run rẩy, chân muốn quị xuống, mắt chợt như có những đốm hoa đỏ li ti, nhòe nhoẹt...
Cố gượng để không ngã xuống đất, em lết vội về giường, cái giường mà hai đứa mình, đã từng chung chăn gối...
Giờ chỉ còn mình em với cái nỗi đau quặn thắt tim gan...
Và em biết, em phải trả anh lại cho anh thôi, trả lại cho anh luôn cả nỗi đau của em nữa...
Không phải là em không biết chuyện đó rồi sẽ phải xảy ra, vì trước đó em đã đoán được lờ mờ qua những biểu hiện của anh và con bé ấy, có lần, thấy hai đường cạo gió trên vai của anh lúc anh ở trần, em hỏi hai thằng con, có đứa nào cạo gió cho ba không, tụi nó đều lắc đầu, không có...
Em hỏi con bé tới mấy lần, L..., ai cạo gió cho ông D... vậy, nó ngập ngừng một hồi lâu mới trả lời, dạ em đó chị...
Sao mày không cạo luôn hết cái lưng, mà chỉ có hai đường, sao ra hết gió?
Nó im ru...

 
Sau đó, em đem chuyện này kể lại cho con nhỏ bạn nghe, nó nhìn em cười nhạo, má ơi má, sao má ngu dzậy má, đàn ông bén hơi gái, lúc đó ổng lật ngược thế cờ ngay, nó cạo gió, còn ổng thì... cạo nó!
Thời gian đâu mà cạo hết cái lưng, má!!!
Mấy năm trời hổng có ngủ chung giường với má, hổng lẽ ổng lấy dây thun cột... à?
Cái tội của má, treo mỡ trước miệng mèo, ngu sao mà không đớp?
Ờ hé!
Nghĩ cũng phải, em cả ngày ở ngoài chợ kiếm tiền, nhà lại xa chợ, phải nhờ người lo cho nhà cửa tinh tươm, lo cho anh và con có bữa ăn tươm tất... 
Em đã không lường được, nó kiêm luôn cái lo... giấc ngủ cho anh!
Nhưng mà em vẫn thông cảm cho anh đó chứ, em trả lời cho con nhỏ bạn, kệ mày ơi, ổng là đàn ông, không ngủ với tao, thì ổng phải ngủ với con khác để giải phóng năng lượng chứ!
Dù sao, ổng với con nhỏ ở nhà tao, cũng còn hơn ổng đi... chơi gái!
Vừa tốn tiền lại không an toàn... thực phẩm!
Hic... 

Vậy đó!
Nhưng anh biết không, em có thể thông cảm cho anh cái chuyện giải phóng năng lượng, nhưng sao em không thể chấp nhận cái hình ảnh sáng hôm đó hở anh? 
Chuyện nhỏ mà, chỉ là cạo gió và mát-xa!
Chưa tới... mát-gần!
Mà biết đâu, đã... mát-gần rồi, mới tới... mát-xa!!! 

Sau khi nằm lặng một hồi, cố điều chỉnh cho cái đầu lúc đó đang quay chòng mòng, đợi nghe tiếng nói của hai thằng con, thưa mẹ con đi học, đợi cho tiếng xe của con nhỏ dần, em mới lấy lại bình tĩnh, bước ra ngoài phòng khách, nơi có cái giường độc thân của anh...
Và... 
L... ơi, hôm nay em đi mua thức ăn sớm nhé, em đi lâu lâu một chút, chị có chuyện gia đình cần bàn... 
Còn anh, hôm nay em không đi bán, em muốn mình nói chuyện với nhau...
Và em nói, anh ơi, có lần em nói với anh, em biết anh không thương em, nhưng em thì thương anh lắm, em chỉ có thể rời ra khỏi cuộc đời của anh, khi nào em hết thương anh thôi...
Em nhớ, hôm đó, với những giòng chữ run rẩy, không tròn nét, em viết vội cái đơn xin ly hôn, và với giọng nói nghẹn ngào, anh ơi, em không còn thương anh nữa, mình chia tay nhau nha...
Anh, không một lời hỏi tại sao, giật lấy cây bút trên tay em, viết mạnh vào cuối tờ giấy cái tên D... đậm nét...
Như một vết đâm ân huệ vào cái tình yêu vô vọng của em...
Trái tim em đành đạch giẫy chết!!! 
Nhưng, anh nè, sao cho tới giờ này, trong em, vẫn chưa thôi ray rứt, vẫn cảm thấy như còn nợ anh một câu trả lời cho cái lý do mình chia tay, cho dù em hiểu, anh cũng không cần biết...
(Biết làm gì tới cái số phận của một món đồ dùng đã trở thành vô dụng, anh nhỉ?)
Hay là chính em, kẻ thua cuộc, kẻ chạy trốn nỗi đau, vẫn dành sẵn cho mình câu trả lời để biện hộ cho cái hành động ra đi của mình...
Em có thể chấp nhận anh dành tình yêu cho người khác, em có thể đành lòng cho anh không có tình với em...
Nhưng em không thế chịu đựng nổi cái cách anh phơi bày cái hình ảnh đó ngay trước mắt em và các con, trong chính ngôi nhà của mình...

Khinh nhau như thế, sống chi với nhau, cho buồn, anh nhỉ?

* Tâm sự và chia sẻ của người ST :
.................................................

HHD mạn phép STvà Đăng tải nôi dung thay những điều muốn nói !!!

 KB ngày 8-7-2013