Trang

Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

CV số 57 Bài viết DỪNG của như thị đất phương nam chuyển về.


x



06-03-2013

 Hình ảnh Như thị -Kim thành chuyển về tư Blog của Ho Xuan
 

 Cụng ly chúc mừng cuộc hội ngộ ( KT-NT-HX & các bạn..

Dừng

Những người quen của nó đã rất bất ngờ khi biết nó quyết định rời bỏ cái gia đình nhỏ của nó ra đi với hai bàn tay trắng.
Trong khi, nếu ở ngoài nhìn vào, chuyện nhà nó, chả có gì mà ầm ĩ!
Không ầm ĩ mà là âm ĩ những bức phá vì đè nén.
Chuyện tưởng cứ như đùa! 

Đùa là vì, một gia đình hằng năm đều có bằng khen "gia đình văn hóa" do tổ dân phố trao tặng!
Đùa là vì, một gia đình chưa bao giờ có lớn tiếng cãi vã vì xung đột...
Đùa là vì, chồng có một lối sống rất nghiêm túc, không cờ bạc, rượu chè, trai gái...
Đùa là vì, vợ đảm đang, lo làm lo ăn, đầu tắt mặt tối, toàn tâm toàn ý lo tất cả cho chồng con, bao quản hết cả họ hàng hai bên, cùng với những mối quan hệ xã hội...
Đùa là vì, những đứa con được nuôi nấng, ăn học đàng hoàng tới nơi, tới chốn...

Hic... 

Nhưng không đùa, là vì, cái nền móng gia đình đó, không được xây lên bằng tình yêu đúng nghĩa, mà chỉ là cảm xúc nhất thời nên gây ra những chuỗi hệ lụy dai dẳng...
Nhưng không đùa, là vì, những thành viên chính trong đó chung sống với nhau chỉ là để khắc phục cái lỗi lầm mình vướng phải...
Nhưng không đùa, là vì, tổ ấm phải được xây trên tình yêu thương, thông cảm, chia sẻ, chứ không phải là gánh lấy trách nhiệm...
Nhưng không đùa, cho tới ngày, những trách nhiệm, bổn phận, đè nặng lên cái nền móng nhẹ tênh tình yêu thương...
Nhưng không đùa, nên rạn nứt và đổ vỡ là chuyện tất yếu phải đến... 

Chỉ là, tới một thời điểm, nó nhận ra, là nó đã tình nguyện làm nô lệ cho chính cái cảm xúc của mình quá lâu!
Cho đến lúc, cái cảm xúc đó cũng bị kiệt quệ, teo tóp theo những đàn áp đến nghẹt thở, dù vô hình!

Mới đây, có người hỏi nó, thế mày có ân hận không, khi mà bây giờ phải vật vã sống một mình trong điều kiện vật chất eo hẹp và không có những dây mơ rễ má thân thuộc một bên?
Ừ nhỉ?
Nó có ân hận không ta?

Ân hận không, khi mà, tới cái thời điểm nó thất bại với cuộc sống mưu sinh, thì chính những người thân của nó, lại bồi thêm một cú đạp cuối cùng để kết liễu những kỳ vọng tình cảm mà nó dai dẳng đeo đuổi?
Ân hận không, khi mà, chợt nhìn lại, thấy mình như một công cụ để người ta tận dụng không nương tay, không bảo trì, bảo dưỡng?
Ân hận không, khi cả một quá trình sống, nó chưa từng được ưu ái, ban bố một tí gì, về cả vật chất lẫn tinh thần?
Ân hận không, khi trên đôi vai của nó chỉ được chất chồng bởi trách nhiệm và bổn phận?

Phải là con hiếu, phải là vợ hiền, phải là dâu thảo, phải là mẹ đảm đang...
Quá nhiều cái phải sơn phết lên những danh từ mỹ miều được lập trình bởi cái quy ước của khuôn mẫu, để nó, chạy hụt hơi, đuối sức mà không có được một tí quyền lợi nào động viên, tiếp sức?
Ân hận không, khi mà, giờ đây, nó không còn gì để lo lắng, để quan tâm, để phải đôn đáo chạy ngược chạy xuôi chỉ để phục vụ và thỏa mãn cho những cái muốn của người khác? 

Chắc là không... 

Cho dù, nơi nó trú ngụ bây giờ không phải là của nó, ba mẹ không còn là của nó, chồng con, dâu, cháu không còn là của nó, ngay cả tiền bạc, tài sản cũng không còn là của nó?
Nó thênh thang trở về con số không.
Không còn dính mắc gì, dù trong ý nghĩ?
Bởi vì nó biết chắc, tất cả đã giũ bỏ nó như một vật không còn giá trị sử dụng! 
Và nó cũng biết chắc, nó đang là vô dụng với người, vì nó đang dụng cho chính mình!

Tất nhiên, với cái dụng cho chính nó đó, đã nảy sinh ra những cái nhìn ác cảm của người thân, người đời. 
Nó thản nhiên chấp nhận những dè bĩu, chê bai, phê bình, chỉ trích, thậm chỉ đón những hòn đá to tướng ném vào nó không thương tiếc với nụ cười buông bỏ. 
Bởi vì, nó đã sống với mọi người bằng tất cả trái tim và khả năng của nó có.
Bởi vì, nó đã chết với mọi người với cái hết khả năng và trái tim của nó đã bị hết máu vì những tổn thương!
Và bởi vì, nó đã kiệt sức, đã mỏi mệt, đã rã rời, qua một thời gian chạy theo những ảo ảnh!

Nhớ lại câu nói của ông già nó trước khi chết...
Phải thương mình trước con ạ, mới đủ năng lực để thương người... 

Nên... nó xin dừng...

Và nó cũng xin cám ơn những đau khổ, những muộn phiền, những khinh bỉ, những lạnh lùng, những bóc lột, những xúc phạm...
Để nó, nhờ đó, được lớn lên, được trưởng thành... 
Nó sẽ tranh thủ thời điểm bị vất bỏ này, để tự chữa lành vết thương, để trở về với chính nó, để dừng lại những trò chơi tưởng như là lạc thú nhưng được hình thành bằng máu và nước mắt...

Dừng được không ta?


  1. T.Sự cùng bạn NT đất Phương nam : Dừng ! Tất cả mọi điểm dừng thích hợp đó là sự lựa chọn khôn ngoan ! Người có tài là người biết biến những gì hiện có thành phương tiện đật được mục đích ..Như điểu NT ( Nhớ lại câu nói của ông già nó trước khi chết...
    Phải thương mình trước con ạ, mới đủ năng lực để thương người... ) Có lẽ Không ai thương Mình bằng chính mình tự lo cho mình ! TỰ DO MUÔN NĂM !
    Mạn phép NT Hoa hương Dương chuyển bài viết tâm đắc, chọn lọc ưa thích ra quê hương Quan họ làm kỷ Niệm trong những ngày còn lại của Đời mình NT nhé !
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =((:-o  :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-(:-L @X =)) :-? :-h I-) :bh :8):b) :-s :-r :O) :m)



Lên đầu trang
Xuống cuối trang