Có những nỗi sợ đời thường ….
Nào là sợ bụi bặm mùa nắng, lội nước mùa mưa…, không ưa mà vẫn phải xin thưa : sợ hố tử thần. Sợ kẹt xe, sợ cướp giật, sợ xe tải, xe điên. Sợ chưa kịp tăng lương thì giá cả đã nhảy vọt. Sợ tăng giá điện, sợ điều chỉnh giá nước. Sợ đóng thuế giao thông, sợ bình ga nổ, sợ mua nhằm xăng dỏm để bỗng chốc cái xe ọp ẹp hàng ngày đi làm tự xử thành đống sắt đen ngòm nằm trên đường…trên báo. Ra chợ sợ mua phải thịt siêu nạc, sợ mua rau có chất hóa học, sợ nước mắm nước tương có vô số thứ vượt mức cho phép, sợ hàng lô hàng lốc các thứ đáng sợ mà mỗi ngày cứ phải mua về, cứ phải tống nó vào bao tử, bởi ăn thì chết mà không ăn thì chết lẹ hơn …Bảo sao có người bạn lớn là Đảng viên đàng hoàng bảo rằng : “Thời buổi này ăn gì cũng chết chỉ có ăn hối lộ là sống !!!!” Nghĩ kỹ thì …trúng phóc ! Có ai ăn hối lộ mà chết đâu… bóc lịch vài năm về có khi còn nhởn nhơ nhìn đời ý chứ !… Đau ốm thì sợ đến bệnh viện_ không khéo bệnh nhẹ thành bệnh nặng … chưa tới số chết bỗng dưng …chết. Có việc đến nơi công quyền thì sợ các công bộc nhà nước, sợ đầy tớ của nhân dân. Con đi học thì sợ chạy trường, con ra trường thì sợ chạy việc… Sợ không cho con đi học thêm thì cô giáo lườm…Sợ không có quà cho Sếp thì thành người không biết phép … Có những nỗi sợ làm người ta thận trọng để tự bảo vệ _ Thận trọng đến đôi khi tàn nhẫn : gặp người bị nạn giữa đường, muốn giúp lại sợ bị lừa. Người quen, thậm chí họ hàng lâu ngày gặp cũng thận trọng vì sợ bị gạt. Kể ra thì người ta sợ cũng không sai , cứ nhìn chung quanh ta mà xem, đạo đức ngày càng suy đồi , cái ác bây giờ sống nhởn nhơ…..không sợ có mà tự hại. Có những nỗi sợ nảy sinh từ cái người ta có và cả cái người ta không có: nhà giàu thì sợ cướp, nhà nghèo thì sợ đói, làm quan sợ mất chức, làm lính lác thì sợ sếp đì, thế là nảy sinh thêm một số thói hợm hĩnh của người giàu, thế là có dịp để người ta chạy quyền, chạy chức, nịnh nọt, quà cáp linh tinh. Người có quyền thì sợ chống đối, người thấp cổ bé miệng thì sợ thói cường hào, sợ được tặng cho một quả “nón mũ” nặng hơn búa tạ, sợ bỗng dưng được mời …và bỗng dưng được chết ! Thế là ngay cả nói ra những suy nghĩ, chính kiến của mình cũng không dám nói …
Có những nỗi sợ làm người ta hèn đi, có những nỗi sợ làm người ta thành kẻ phản bội ngay với cả những điều thiêng liêng nhất . Có những nỗi sợ là sự thỏa hiệp với cái ác, thỏa hiệp với cái sai …Có những nỗi sợ làm người ta trở thành kẻ thờ ơ được ngụy trang bằng một thái độ sống “hiền lành”…..Nhưng cũng có những nỗi sợ biến người ta thành kẻ anh hùng, thúc đẩy người ta vùng lên đánh lại cái ác để giành quyền làm người thực sự.
Sợ ơi là sợ !!!
Chẳng có nỗi sợ nào giống nỗi sợ nào nhưng nỗi sợ nào cũng có mặt trong đời sống để cập nhật sự nghi ngại, để làm mục ruỗng lòng tin của người ta vào một cuộc sống an toàn, hạnh phúc….thậm chí làm mục ruỗng lòng tin vào cái phần tốt đẹp nhất của con người.
Nhưng có một nỗi sợ mà nhiều khi ta quên: Sợ sống mà không phải là mình, sợ sống mà chỉ là một hình nhân, là một kẻ vô cảm ngay với những điều đáng sợ...Những điều rất người..!!!
Lâu lâu lại giật mình nhận ra mình đang sống trong sợ hãi để tự hỏi rằng: Mình đã thành kẻ hèn chưa ?
vào lúc 17:43
|
206 nhận xét: